Cách ứng xử với một người không chấp nhận mình bị mắc bệnh tâm lý

Một số người mắc các bệnh rối loạn tâm sinh lý, chẳng hạn như tâm thần phân liệt không biết rằng họ đang bị bệnh – và từ chối tìm cách điều trị. Nhưng nếu họ không làm hại người khác, thì liệu việc buộc họ tìm cách chữa trị có đúng hay không?

Vào ngày 3 tháng 7 năm 2022, Misty Mayo 41 tuổi mắc chứng rối loạn tâm thần phân liệt đã lên một chiếc xe buýt Greyhound đi đến Los Angeles ngắm bắn pháo hoa như một liều thuốc giải khuây hoàn hảo cho mình. Không có tiền do bị trấn lột trên xe buýt, lại ở một thành phố xa lạ, Misty không định hình phương hướng. Càng đi lâu mà không dùng thuốc chống loạn thần để kiểm soát các triệu chứng rối loạn tâm thần phân liệt, cô càng khó nhớ rằng mình thậm chí còn cần dùng thuốc. Trong cái nóng ngột ngạt của tháng 7, Misty lang thang trên đường phố Santa Monica, cố gắng chợp mắt ở nơi có thể. Hầu như, cô quá sợ hãi và không thể ngủ được.

Trạng thái tinh thần xấu đi khiến chứng hỗn loạn và hoang tưởng của cô trở nên nặng hơn. Ký ức của cô về thời gian này bị mơ hồ nhất, nhưng hồ sơ bệnh viện cho thấy một loạt các bệnh viện tâm thần đã tiếp nhận cô trong tháng 7 và tháng 8. Cô đã bị bắt giữ ít nhất một lần. Đến bây giờ, Misty không còn nhận ra rằng cô có vấn đề về sức khỏe. Không có gì đáng ngạc nhiên, cô ấy không uống thuốc khi xuất viện và chu kỳ cứ lặp đi lặp lại.

Quay trở lại Modesto, mẹ của Misty, Linda, cảm thấy lo lắng đến hoảng loạn khi từng ngày trôi qua mà không có tin tức gì từ con gái mình. Bà đã nộp báo cáo về những người mất tích, và lần tiếp theo cảnh sát bắt được Misty vì vi phạm mới nhất của cô, Linda nhận được một cuộc điện thoại. Tuy nhiên, biết con gái mình đang ở đâu, không có nghĩa là bà ấy có thể giúp Misty, và bà ấy đã chứng kiến con gái của mình suy sụp vì sợ hãi.

“Chúng tôi thực sự không thể làm bất cứ điều gì. Cách duy nhất để giúp con bé nhận được sự giúp đỡ là nếu họ đưa con bé vào bệnh viện, và cách duy nhất họ sẽ đưa con bé vào bệnh viện là nếu con bé gây nguy hiểm cho bản thân hoặc cho người khác,” Linda cho biết. Lang thang trên đường phố và la hét với những người lạ, không có thức ăn và nước uống.

Cách ứng xử với một người không chấp nhận mình bị mắc bệnh tâm lý

Cách ứng xử với một người không chấp nhận mình bị mắc bệnh tâm lý (Nguồn: tintuc.com.vn)

Linda tin rằng những gì Misty cần là một chương trình yêu cầu Misty uống thuốc đã từng hữu dụng với cô ấy ở Modesto mà không phải nhập viện.

Là nhà thần kinh học hàng đầu tại Hôpital de la Pitié ở Paris, Joseph Babinski đã quen nhìn thấy tất cả các loại hiện tượng bất thường. Nhưng vào năm 1914, hai bệnh nhân được nhận thấy có điều khác biệt. Cả hai đều bị tổn thương ở bán cầu não phải, khiến họ bị liệt ở bên trái cơ thể (mỗi bán cầu não điều khiển phía đối diện của cơ thể).

Đối với một nhà thần kinh học có kinh nghiệm như Babinski, điều này hầu như không đáng chú ý. Điều khiến ông ấy đau đầu là cả hai bệnh nhân đều khẳng định họ hoàn toàn bình thường. Họ chẳng biết là có điều gì bất thường với họ. Trong một bài báo trên tạp chí y khoa năm 1914, Babinski giải thích rằng khi ông đề nghị dùng biện pháp điện xung trị liệu cho một trong những bệnh nhân này, người phụ nữ hỏi, “Tại sao tôi lại phải điều trị phương pháp này? Tôi không bị tê liệt.” Babinski đặt ra một từ mới để mô tả triệu chứng này: khuyết tật bất khả tri, nghĩa là ‘không có nhận thức về bệnh tật’.

Đối với bà Linda Mayo, vấn đề về quyền từ chối điều trị của con gái bà phải được cân bằng với quyền có nơi ăn chốn nghỉ

Không giống như phủ nhận, khi một cá nhân biết có điều gì đó bất thường nhưng khăng khăng rằng họ rất ổn, Babinski cho rằng bệnh nhân của mình không nói dối hoặc nhầm lẫn; họ thực sự không có khái niệm rằng một nửa cơ thể của họ bị tê liệt. Có gì đó trong bộ não của họ – ông ấy không biết chính xác là gì – đã bị tổn hại. Trong tám thập kỷ tiếp theo, khuyết tật bất khả tri được ghi đặc trưng riêng trong các tài liệu thần kinh học, liên quan đến các điều kiện thể chất. Mãi đến giữa những năm 1990, một vài bác sĩ tâm thần mới bắt đầu thử và áp dụng từ này cho bệnh nhân của họ. Lập tức có những ý kiến phản đối.

Tư tưởng về việc một số người mắc bệnh tâm thần không nhận thức rõ được tình trạng của họ không phải là mới. Tư tưởng này đã được đánh mã trong Cẩm nang Chẩn đoán và Thống kê Rối loạn Tâm thần (hay DSM, thuyết giảng tâm thần học) cho một số bệnh, bao gồm tâm thần phân liệt và chứng chán ăn tâm thần. Nhưng sử dụng từ khuyết tật bất khả tri là một vấn đề hoàn toàn khác, Dinah Miller, một bác sĩ tâm thần tại Đại học Y khoa Johns Hopkins nói.

“Đó là một từ mang tính chính trị” bà cho biết. “Khi ai đó sử dụng từ này, theo nghĩa mở rộng, nó có nghĩa là họ ủng hộ pháp chế giúp dễ dàng hơn trong việc tiến hành điều trị bệnh nhân bắt buộc chứ không chỉ dựa vào ý muốn của bệnh nhân. Thay vì là một vấn đề điều trị y tế, nó trở thành một vấn đề dân quyền.”

Nhưng đối với bà Linda Mayo, vấn đề về quyền từ chối điều trị của con gái bà phải được cân bằng với quyền có nơi ăn chốn nghỉ Khi Misty không uống thuốc, cô ấy phải ngồi tù, điều đó cũng lấy đi quyền công dân của cô ấy.

Dấu hiệu đầu tiên cho thấy có điều bất thường đã xảy ra là khi Misty bắt đầu học đại học. Sức khỏe tinh thần của Misty bị suy sụp. Cô trở nên hoang tưởng và hiếu chiến, tin rằng mọi người đang lạm dụng cô. Cô trải qua những cơn ảo tưởng, mà các nhà tâm lý học định nghĩa là niềm tin không thể lay chuyển mặc dù có nhiều bằng chứng trái ngược. Misty ảo tưởng rằng cô đã bị hãm hiếp hoặc người khác làm một số thủ thuật y tế cho cô trong khi cô bất tỉnh. Và cô thấy bản thân không thể duy trì cuộc trò chuyện, cô nói liên thiên không mạch lạc. Đây là những triệu chứng đặc trưng của bệnh tâm thần phân liệt, loại bệnh tâm thần mà cứ 100 người thì có một người bị ảnh hưởng. Bệnh này cũng có thể mang lại những khó khăn về xã hội và nhận thức.

Bất chấp sự rối loạn ban đầu vào đầu những năm 20 tuổi, Misty đã sinh hoạt bình thường sau khi được chẩn đoán và bắt đầu dùng thuốc. Gần 90% những người bị tâm thần phân liệt không thể làm việc, nhưng Misty vẫn duy trì công việc của thợ làm tóc trong gần 20 năm.

Misty dần dần ngừng đáp ứng với thuốc. Thời gian làm việc tại tiệm làm tóc của cô đã bị cắt giảm, khiến cô không đủ điều kiện tham gia bảo hiểm sức khỏe của công ty, dẫn đến cô không thể trả tiền để mua dung dịch hỗn hợp thuốc mới có thể kiểm soát được các triệu chứng của mình. Thuốc chống loạn thần dẫn đến tăng cân đột ngột. Misty nhuộm tóc đen huyền và đôi mắt cô mất đi vẻ lấp lánh. Cuối cùng cô bắt đầu từ chối điều trị ngoại trú.

“Con bé đến điểm chữa trị và nói rằng, “Tôi không muốn ở đây. Tôi không cần những dịch vụ này,’” Linda cho biết.

Misty đã đụng độ với cảnh sát và được đưa đến bệnh viện, nhưng không nhận thức được sự điều trị tích cực mà cô cần. Chuyến đi đột ngột đến LA của cô khiến tình hình càng trở nên bấp bênh.

Cho đến gần đây, không có luật nào bắt buộc những người mắc bệnh tâm thần phải tìm cách điều trị

Cho đến gần đây, không có luật nào bắt buộc những người mắc bệnh tâm thần phải tìm cách điều trị (Nguồn: Useful.vn)

Linda biết Misty là người vô gia cư và không có giấy tờ cũng không có cách nào liên lạc với cô. Misty vẫn luôn khăng khăng rằng mọi người trói chặt tay cô ấy, thậm chí nếu cô có bị làm như vậy thật thì cũng là do luật pháp yêu cầu nếu một người trở thành mối đe dọa tức thì cho chính họ hoặc người khác trước khi có thể đưa họ vào một cơ sở để điều trị nội trú không tự nguyện.

Cuối cùng, những vụ bắt giữ Misty liên tục lại cứu cánh cho cô. Cô đã được trả về để điều trị ngoại trú theo lệnh của tòa án như một phần của việc tạm tha. Lần đầu tiên sau gần một thập kỷ, Misty đã ổn định, dùng thuốc và tham gia điều trị. Đối với Linda, những án lệnh mà con gái bà phải đối mặt (lần đầu tiên vào tù, sau đó là điều trị theo lệnh của tòa án) không có ý nghĩa gì. Những gì bà ấy muốn là bước đầu tiên phải ngăn chặn những khó khăn này.

Trong lúc Linda đang tìm lối thoát tại một nhóm hỗ trợ địa phương do Liên minh Quốc gia về Bệnh tâm thần điều hành, một phụ huynh khác đã hỏi: “Cô đã nghe nói về Luật Laura chưa?”

Với sự phát triển của thuốc chống loạn thần hiệu quả trong những năm 1950 và 1960, nhiều bệnh viện tâm thần ở Mỹ và các nước khác, bao gồm cả Vương quốc Anh, bắt đầu đóng cửa. Quảng cáo về chlorpromazine trong một tạp chí tâm thần Hoa Kỳ đã cho biết rằng nhiều bệnh nhân sẽ được xuất viện sau thời gian nằm viện ngắn hơn và ít bệnh nhân sẽ phải nhập viện lại. Nhiều bệnh nhân có thể được điều trị trong cộng đồng, tại các phòng khám hoặc tại văn phòng bác sĩ tâm thần, mà không cần phải nhập viện. Sự thay đổi này được coi là một cách hiệu quả và nhân văn hơn để điều trị cho những người mắc bệnh tâm thần, với lợi ích bổ sung mà chi phí chăm sóc cộng đồng thấp hơn nhiều so với việc thể chế hóa.

Nhưng một vấn đề lớn là điều trị ngoại trú trong cộng đồng đơn giản là không thể đáp ứng nhu cầu của bệnh nhân

Thuốc chống loạn thần chỉ là một yếu tố trong việc bỏ thể chế hóa, trong đó cũng bao gồm nhận thức ngày càng tăng lên về các vi phạm dân sự và nhân quyền thường xảy ra trong các bệnh viện tâm thần. Năm 1967, thống đốc lúc bấy giờ của California, Ronald Reagan đã ký Đạo luật ngắn LantermanTHER Petrisifer, một dự luật mang tính bước ngoặt nhằm ngăn chặn “cam kết không phù hợp, không xác định và không tự nguyện của những người bị rối loạn sức khỏe tâm thần, khuyết tật phát triển và nghiện rượu mãn tính”. Dự luật đã hình thành cơ sở cho phần lớn luật pháp tâm thần cho phần còn lại của Hoa Kỳ.

Kết quả là không chỉ có sự thay đổi từ việc nhập viện tâm thần dài hạn, mà còn hướng tới việc cho bệnh nhân kiểm soát tốt hơn việc điều trị của chính họ, bao gồm cả quyết định có nên điều trị hay không.

Carol Stanchfield, giám đốc chương trình tại Chương trình Cộng đồng Turn Point ở Quận Nevada ở phía đông bắc California cho biết, theo nhiều phương diện, quá trình chuyển đổi này đã có kết quả tích cực đối với những người mắc bệnh tâm thần. Điều đó có nghĩa là  quyền của bệnh nhân không bị tước đoạt mà không tuân theo đúng thủ tục, và mang lại cho họ cơ hội để sống giữa bạn bè và gia đình trong cộng đồng.

Nhưng một vấn đề lớn là điều trị ngoại trú trong cộng đồng đơn giản là không thể đáp ứng nhu cầu của bệnh nhân. Khi luật mới thu hẹp tiêu chuẩn điều trị cưỡng bức bệnh nhân, nhiều bệnh nhân mắc bệnh tâm thần bị loại khỏi điều trị. Nguy cơ bạo lực lặp đi lặp lại không còn là lý do để vào bệnh viện tâm thần. Hậu quả là nhiều bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng nhất đã phải tự lo liệu cho bản thân sống lang thang đường phố. Vào những năm 1980, một nhà quan sát đã chỉ ra rằng các quyền cơ bản của bệnh nhân là “tập thể dục trong chân không mà không có bất kỳ sự hỗ trợ và hệ thống theo dõi thực tế nào”. Nhiều bệnh nhân đã không được đưa đến bệnh viện, mà thay vào đó là bị bắt vào tù vì gây phiền toái. Do đó, nhà tù ở đất nước này hiện đã thay thế bệnh viện tâm thần trước đây.

Vào thời điểm đó, nhiều bác sĩ tâm thần đã không nhận ra tác động sức mạnh nội tâm của một người bị suy giảm hoặc sự tự nhận thức về khả năng điều trị của họ. Nhưng nếu bạn không tin rằng mình bị bệnh, tại sao bạn lại đến gặp bác sĩ và mua thuốc thường đắt tiền? Chưa kể thực tế là những loại thuốc này có thể gây ra nhiều tác dụng phụ khó chịu và nguy hiểm.

Thuốc chống loạn thần là một yếu tố dẫn đến việc giảm số lượng bệnh nhân được thể chế hóa

Thuốc chống loạn thần là một yếu tố dẫn đến việc giảm số lượng bệnh nhân được thể chế hóa (Nguồn: benhhoangtuong.com/)

“Trở ngại lớn nhất đối với những người này là tìm kiếm và duy trì điều trị khuyết tật bất khả trị. Họ không thừa nhận rằng họ bị bệnh. Tất nhiên, nếu họ không nhận ra rằng họ có vấn đề về sức khỏe tâm thần, thì họ thực sự không thể thấy được sự cần thiết trong việc điều trị”, Stinchfield nói.

Vào ngày 10 tháng 1 năm 2001, Scott Thorpe bước vào Phòng Sức khỏe Hành vi của Quận Nevada, bắn chết ba người. Thorpe, được hàng xóm mô tả là “hoang tưởng và cô lập”, liên tục tiếp nhận các dịch vụ sức khỏe tâm thần trong quận, nhưng anh từ chối nỗ lực cho anh ở lại bệnh viện của gia đình và nhân viên làm công tác xã hội. Vì anh ta không chưa từng gây mối đe dọa trực tiếp cho người khác nên anh ta không thể bị buộc phải sống trong bệnh viện.

“Lấy cảm hứng từ Kendra, Wilcox vận động California thông qua Luật Lara”

Một trong những người bị Thorpe giết hại là Laura Wilcox, 19 tuổi. Cha mẹ cô đau buồn và hy vọng sẽ làm điều gì đó để ngăn chặn những bi kịch tương tự xảy ra lần nữa. Họ đã phát hiện ra Luật Kendra, được đặt theo tên của Kendra Webdale. Vào tháng 1 năm 1999, Kendra bị một bệnh nhân tâm thần phân liệt không được điều trị đẩy lên sân ga tàu điện ngầm. Luật này ở New York cho phép các thẩm phán yêu cầu các bệnh nhân tâm thần có tiền sử nhập viện, từ chối điều trị và tình trạng xấu đi nghiêm trọng được điều trị ngoại trú, làm một điều kiện để tiếp tục sống trong cộng đồng.

Lấy cảm hứng từ Kendra, Wilcox vận động California thông qua Luật Lara. Quốc hội Canada đã phê chuẩn luật năm 2002 vì cú sốc gây ra bởi thảm kịch ở Nevada. Cần lưu ý rằng mỗi quận trong 58 quận ở California phải phê chuẩn Luật Lara và luật này chỉ có thể có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của luật.

Quận Nevada là quận đầu tiên phê chuẩn luật năm 2008. Nhưng chỉ có một vài quận tiếp theo phê chuẩn luật này. Ở Mosto, Linda hy vọng rằng Quận Stanislaus cũng có thể thông qua luật này. Bà hy vọng rằng luật này sẽ làm giảm nhẹ những lo lắng nặng nề mà bà đã phải trải qua khi làm mẹ của một đứa trẻ bị bệnh tâm thần nặng. Linda trở thành một cỗ máy truyền thông một người. Bà đã viết nhiều bài xã luận cho các tờ báo địa phương và tham gia nhóm Facebook để quảng bá cho nguyên nhân của mình. Những gia đình khác đang chiến đấu chống lại bệnh tâm thần đã tham gia cùng bà. Họ chia sẻ câu chuyện về những thành viên trong gia đình bị bệnh quá nặng khiến người đó không nhận ra rằng họ cần sự giúp đỡ và họ đã chết vì đau đớn.

Với số lượng người vô gia cư ngày càng tăng (nhiều người mắc bệnh tâm thần nặng) và số lượng lớn vụ xả súng hàng loạt có liên quan đến bệnh tâm thần (có thật và giả) trên khắp đất nước, Hội đồng giám sát quận Stanislau có đầy đủ động lực tiến hành hành động. Vào ngày 15 tháng 8 năm 2022, họ đã phê duyệt một nghiên cứu thí điểm ba năm về Luật Lara, trở thành quận thứ 18 ở California để phê duyệt dự luật.

Nhưng đối với những người phản đối việc điều trị tâm thần bắt buộc, việc thông qua Luật Lara ở Quận Stanislaus hoàn toàn không phải là một chiến thắng.

Đêm trước khi tốt nghiệp Đại học Pennsylvania, Emily Cutler không còn có thể chiến đấu với cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong cô. Mặc dù cô ấy không muốn chết, nhưng cô ấy không chắc liệu cô ấy có thể tiếp tục sống hay không.

Cutler đã dùng gấp đôi liều alprazolam thông thường và muốn vượt qua đêm đó. Sử dụng quá mức khiến cô không thể đi lại, và cô được đưa đến phòng cấp cứu. Bác sĩ hỏi cô có xu hướng muốn tự tử không, và cô khăng khăng rằng cô không làm thế. Vâng, cô ấy rất chán nản và buồn bã, mặc dù cô ấy có ý định đâm đầu vào chiếc xe buýt nhưng cô không có ý định làm tổn thương chính mình. Các bác sĩ đã không tin lời cô, để cô trong một phòng kính trong 10 giờ, và sau đó, trong hoàn cảnh không tự nguyện, cô đã bị gửi đến một bệnh viện tâm thần địa phương.

“Lấy cảm hứng từ Kendra, Wilcox vận động California thông qua Luật Lara”

Trong 48 giờ tiếp theo, Cutler ngồi trong phòng cách ly và bị lục soát và phải uống thuốc. Cuối cùng, bác sĩ tâm thần cho rằng cô sẽ không gây nguy hiểm gì cho bản thân và để cô rời khỏi bệnh viện. Đối với Cutler, trải nghiệm điều trị cưỡng bức là một chấn thương không thể chịu đựng được.

Sau trải nghiệm đó, Cutler đã thành lập một tổ chức có tên là Chống Điều trị Cưỡng bức Nam California, chống lại Luật Lara và bất kỳ hình thức điều trị ám ảnh cưỡng chế nào. Mục tiêu của cô là hỗ trợ những người bị chấn thương khi được hỗ trợ điều trị ngoại trú và chuyển đến bệnh viện tâm thần, và cô đã theo dõi chặt chẽ tiến trình của Luật Laura tại Quận Stanislaus. Cutler chỉ ra rằng tổ chức của cô không chống lại tâm thần và phản đối việc điều trị không tự nguyện. Cô chỉ vào thứ mà cô gọi là tâm thần học tiêu chuẩn kép: Cutler cho biết “Khi tôi nói rằng tôi không muốn bị nhốt, khi tôi nói rằng tôi không muốn được điều trị, phản ứng ngay lập tức là, “Ồ, wow, cô ấy bị bệnh rất nặng, cô ấy thậm chí không biết rằng bản thân mình cần điều trị””

Việc thiếu chăm sóc ngoại trú có nghĩa là một số bệnh nhân đã bị lãng quên

Việc thiếu chăm sóc ngoại trú có nghĩa là một số bệnh nhân đã bị lãng quên (Nguồn: baoquocte.vn)

“Nếu ai đó gặp vấn đề ở các khu vực khác, nếu họ không muốn được giúp đỡ hoặc nếu họ không muốn thực hiện một số hành động, chúng tôi thường không sử dụng điều đó để chứng minh thêm: ‘Được rồi, họ thực sự cần điều trị, chúng tôi thực sự có thể buộc họ làm như vậy.

Nhà tâm thần học pháp y San Diego Nicolas Badre đồng ý rằng điều này có thể dẫn đến các vấn đề: “Chúng tôi có cảm giác rằng mọi người không đôi khi hiểu rõ, giống như mọi người dường như đưa ra tuyên bố hoặc quyết định rõ ràng chống lại những gì chúng tôi thấy là thực tế. Đây là một cách hành xử khác, bởi vì sau đó bạn sẽ cho rằng ở một mức độ nào đó rằng tất cả những gì bệnh nhân nói là không phù hợp với bạn, đó là thiếu nội tâm, hoặc khuyết tật bất khả tri. Và điều đó khiến bạn có cớ để không lắng nghe bệnh nhân. Đây là mối nguy hiểm thực sự.

Cuối cùng, Badr nói rằng rất khó để xác định khuyết tật bất khả tri trong tâm thần học vì thiếu dữ liệu khoa học thần kinh liên quan. “Tôi không nghĩ rằng chúng ta có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy về cơ bản bệnh tâm thần phân liệt gây ra vấn đề này trong não.”

DJ Jaffe, một nhóm chuyên gia về Tổ chức Chính sách Bệnh tâm thần hoặc là người ủng hộ bệnh tâm thần nghiêm trọng, tin rằng có lẽ không như Bader nói, thiếu dữ liệu khoa học và nhiều dữ liệu hình ảnh não cho thấy Não của bệnh nhân tâm thần phân liệt có chức năng khác với não bình thường.

Chẩn đoán về tỷ lệ mắc bệnh khuyết tật bất khả tri không được quy cho bất kỳ ai – tòa án hay bác sĩ – để buộc ai đó phải điều trị.

“Cách tôi mô tả là khi bạn thấy ai đó đi bộ trên đường [họ nghĩ] họ có một máy phát trong đầu, không phải vì họ tin rằng họ có một máy phát trong đầu. Họ biết điều đó. Chính căn bệnh của họ khiến họ nghĩ như vậy. Và đây là nhóm, điều trị có thể khôi phục ý chí tự do của họ. Là một người mắc bệnh tâm thần, đó không phải là sự rèn luyện ý chí tự do, mà là sự tự do để thực thi quyền tự do.”

Chẩn đoán về tỷ lệ mắc bệnh khuyết tật bất khả tri không được quy cho bất kỳ ai – tòa án hay bác sĩ – để buộc ai đó phải điều trị. Jaffe nói rằng khuyết tật bất khả tri chỉ cung cấp một thuật ngữ đơn giản (nhưng khó phát âm) để giải thích tại sao rất nhiều người bị tâm thần phân liệt và bệnh tương tự thường xuất hiện hoàn toàn không biết về việc suy nghĩ và hành vi của họ hoàn toàn khác nhau.

Quan trọng không kém, ông cho biết  điều trị ngoại trú được hỗ trợ có hiệu quả. Sáu năm sau khi thực hiện Luật Kendra ở bang New York, các quan chức nhận thấy rằng trong các dự án liên quan, số ca nhập viện tâm thần đã giảm 77%, số người vô gia cư giảm 74% và số người bị giam cầm giảm 87%. Năm 2022, bảy năm sau khi thực hiện Luật Lara, Quận Nevada báo cáo rằng những bệnh nhân hoàn thành chương trình điều trị ngoại trú được hỗ trợ đã giảm 43% thời gian nằm viện và giảm 52% thời gian ở tù so với trước khi điều trị và thời gian đi lang thang dưới 54% so với trước khi họ được điều trị.

Ở Bắc Carolina, bác sĩ tâm thần Marvin Swartz của Đại học Duke đã chọn ngẫu nhiên các bệnh nhân đáp ứng các tiêu chí về chăm sóc bệnh nhân tâm thần ngoại trú được hỗ trợ để được điều trị ngoại trú bổ sung hoặc ông gọi là “liệu pháp cộng đồng tự tin”. Phiên bản “Cadillac” của điều trị ngoại trú công cộng, bao gồm các dịch vụ xã hội (bao gồm hỗ trợ về nhà ở, thực phẩm và vận chuyển), và các dịch vụ tâm lý và tâm linh. Kết quả đã giúp điều trị ngoại trú giành được thắng lợi, mặc dù đó không phải là một chiến thắng áp đảo như những người ủng hộ hy vọng. Theo dữ liệu của Swartz, lệnh điều trị thường xuyên 9 tháng do tòa án ban hành tốt hơn lệnh điều trị 3 tháng và điều trị cường độ thấp.

“Tòa án đã ra lệnh cảnh báo và nhắc nhở rằng bệnh nhân nên tuân thủ điều trị, nhưng nhà cung cấp dịch vụ cũng đã nỗ lực tích cực hơn để đảm bảo rằng bệnh nhân nhận được kế hoạch điều trị dự kiến” ông cho biết.

Tuy nhiên, khi bác sĩ tâm thần người Anh Tom Burns tiến hành thử nghiệm điều trị ngoại trú bổ sung ở Anh, ông đã tìm thấy kết quả khác nhau. Điều trị ngoại trú phụ trợ ở Anh được gọi là lệnh điều trị trong cộng đồng, mặc dù nó thường được sử dụng như một bước thay vì nhập viện, nhưng không phải là một mệnh lệnh. (Ở Anh, các lệnh nhập viện không tự nguyện được điều chỉnh bởi Đạo luật Sức khỏe Tâm thần năm 1983; vi phạm sự sẵn sàng điều trị trong bệnh viện tâm thần được gọi là “bị bệnh viện cưỡng ép”.)

Burns thấy rằng các phương pháp điều trị cộng đồng không có tác dụng đối với việc điều trị của bệnh nhân. Thời gian nằm viện của họ không giảm và không có dấu hiệu phục hồi. Trong bối cảnh này, cùng với phân tích dữ liệu của các dự án có liên quan ở Vương quốc Anh và Hoa Kỳ, kết quả tương tự đã được đưa ra, đã biến Burns từ một người ủng hộ nhiệt tình điều trị ngoại trú được hỗ trợ thành một nhà phê bình thẳng thắn.

“Sau khi được điều trị, kiến thức nội tâm thường không có ở bệnh tâm thần nặng có thể được phục hồi”

“Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã rất quan tâm đến việc can thiệp trong 20 năm. Thực tế, nếu bạn nhìn vào bằng chứng một cách bình tĩnh, bạn sẽ thấy rằng đó không phải là một biện pháp can thiệp tốt.” ông ấy nói.

Cả hai bên đều trích dẫn nghiên cứu có lợi cho họ và chỉ trích những người so sánh nhược điểm của họ. Jaffe nói rằng bạn không thể so sánh kết quả thử nghiệm của Vương quốc Anh với kết quả điều trị ngoại trú được hỗ trợ tại Hoa Kỳ vì hai loại này về cơ bản là khác nhau. Burns nói rằng vì các bệnh nhân ở California và New York không được lựa chọn ngẫu nhiên các phương pháp điều trị ngoại trú, họ không thể đánh giá liệu tình trạng của họ được cải thiện vì họ thích dịch vụ tốt hơn hay vì lệnh của tòa án. Các thử nghiệm ngẫu nhiên có kiểm soát như Bắc Carolina dường như không lặp lại, điều đó có nghĩa là cả hai bên sẽ tiếp tục sử dụng dữ liệu không hoàn hảo để biện minh cho quan điểm của họ.

Điều trị cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý là không dễ dàng

Điều trị cho bệnh nhân mắc bệnh tâm lý là không dễ dàng (Nguồn: benhdongkinh.org)

Sau khi được điều trị, kiến thức nội tâm thường không có ở bệnh tâm thần nặng có thể được phục hồi, mặc dù ở các mức độ khác nhau. Nhiều bệnh nhân không có ký ức về những trường hợp nặng nhất. Những người khác thừa nhận rằng họ thực sự bị bệnh, ngay cả khi họ nghi ngờ rằng các triệu chứng của họ thực sự nghiêm trọng. Giống như Misti, nhiều người ở đâu đó ở giữa những ký ức thì lộn xộn. Cô thừa nhận rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng cô không thể luôn nhớ chuyện gì đã xảy ra và nó tệ đến mức nào.

Tôi đã gặp Misty ở San Pedro, phía nam Los Angeles. Cô sống trong một ngôi nhà tập thể, tại đây cô có thể nhận được sự giúp đỡ trong cuộc sống hàng ngày, bao gồm cả thuốc men, nấu ăn và các công việc nhà khác. Vào một buổi sáng đầu xuân đầy nắng, chúng tôi lái xe rời khỏi tòa nhà chung cư hai tầng đổ nát của cô ấy, đi qua thành phố đổ nát không kém, đến bãi biển Cabrillo, cách đó vài dãy nhà Làn gió hương vị mặn mòi thổi vào mặt chúng tôi, chúng tôi ngồi đó nhìn những người trượt ván và những người đang tận hưởng buổi dã ngoại. Misti quay mặt về phía mặt trời và trông thật thư thái. Chúng tôi đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, nói về cuộc sống ban đầu của cô ấy, chẩn đoán của cô ấy và việc cô ấy đã đến Los Angeles như thế nào. Cuối cùng, tôi hỏi cô ấy về quan điểm của cô ấy khi nhập viện không tự nguyện.

Misty lấy một bao thuốc lá từ túi xách của mình và tự hút một điếu thuốc. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi thực sự đánh giá cao việc điều trị.”

Misty luôn nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác mà không có mục đích, không có bất kỳ sự chuyển đổi nào, cho dù đó là do bệnh tâm thần hay hoàn toàn là vì cô đơn, điều đó không rõ ràng lắm. Cô ấy có một nhà trị liệu và đội điều dưỡng thường gửi tin nhắn cho mẹ cô ấy, cô ấy có một người bạn trai thực sự quan tâm đến cô ấy. Nhưng cuộc sống của cô không hoàn hảo. Cô sống trong một căn hộ nhỏ với thu nhập hạn chế. Cô vẫn tin rằng mình đã bị lạm dụng và xâm phạm, và cô đã trải qua phẫu thuật mà không biết hoặc đồng ý. Nếu tôi tin rằng một điều gì đó tương tự đã xảy ra với tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ sợ và trở nên hoang tưởng.

Mặc dù vậy, Misty vẫn ổn. Cô tiếp tục dùng thuốc theo toa mỗi ngày, nhưng nếu cô không có sự giám sát, liệu cô sẽ tiếp tục dùng thuốc hay không.

Tạm tha Misti, cũng như điều trị theo lệnh của tòa án, sẽ sớm hết hiệu lực. Thời hạn này luôn đau đáu trong tim của Linda. Bà hy vọng rằng Misty sẵn sàng tiếp tục điều trị. Nhưng bà cũng hy vọng rằng nếu Mist không thể tiếp tục điều trị trong tương lai, Luật Lara có thể giúp cô ấy.